Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM


ĐỘI TUYỂN HSG

Tập thể lớp 8/8 rất vui mừng khi biết có những bạn có tên trong đội tuyển học sinh giỏi
 2016-2017
* Đội tuyển Anh gồm:
+Phan Ngọc Lân
+Phạm Minh Tú
 * Đội tuyển Toán gồm:
+Ngô Quốc Phú
* Đội tuyển Văn gồm: 
+ Thảo Xuân
+ Thế Phương
+ Linh
 * Đội tuyển Lý gồm: 
+ Quốc Bảo
+ Quốc Huy
 * Đội tuyển Hóa gồm: 
+ Duyên 
+ Hạnh
Chúc các bạn học tốt !

Bài Văn - thơ dự thi chào mừng 20/11


Thầy em-Người lái đò.
                      

 Thầy-người lái đò bên bến bờ tương lai
  Cho em điều hay đến lớp học ngày ngày   Dẫu biết thời gian có phai bạc mái đầu
 Trong lòng em vẫn đậm sâu câu ơn thầy
  Hỡi người thầy xin hãy nghe lời em nói
  Tình yêu thương của thầy rộng bao la
  Không biết bao giờ em trả hết!
   Ngàn yêu thương dù vẫn không nên lời
   Nhưng mong thầy sẽ hiểu cho lòng em
   Ơi người lái đò,người đưa em cập biển
   Ơn này đời đời em sẽ mãi không quên !

                      
                     Bạn Lê Hoàng Thảo Xuân 

Kỉ niệm thầy giáo cũ
              Trong mỗi cuộc đời học sinh của chúng ta ai cũng có những kỉ niệm, có những kỉ niệm đẹp đầy ắp những nụ cười chứa chan niềm hạnh phúc, có những giọt nước mắt rơi rơi trên gò má của những ngày chia tay cuối năm. Tất cả những thứ ấy như một cuốn phim tua lại những kí ức đẹp đẽ của tuổi học trò đầy hồn nhiên ấy.Và trong những ngày thơ ấu ấy,người khiến tôi nhớ nhất không ai ngoài thầy Ân-người thầy chủ nhiệm tôi năm lớp 1, năm mà tôi còn là một cô bé hồn nhiên và vô tư vô nghĩ.
               Ắt hẳn ai cũng nghĩ rằng lời tôi viết khá là kì lạ, thầy Ân dạy tôi năm lớp 1, chuyện đó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi, kể lại cũng chưa chắc ai còn nhớ để có thể cảm nhận hết được sự yêu thương vô bờ bến của thầy.Có thể đối với người khác, thầy không ‘vĩ đại’ như tôi nói,nhưng đối với tôi, thầy còn hơn một người giáo viên chủ nhiệm-thầy như người cha thứ hai của tôi vậy!
             Thầy Ân trong suy nghĩ của tôi là một người thầy tóc đã ngả bạc,bờ vai cao rộng lấm tấm bạc vì bụi phấn cùng đôi bàn tay chai sần vì sóng gió cuộc đời. Giờ đây chắc thầy đã nghỉ hưu rồi nhỉ? Tôi chưa tưởng tượng rằng,nếu thầy không mặc bộ y phục giáo viên ấy,thì thầy sẽ như thế nào?”Chăc thầy đẹp lắm”,tôi ước gì mình có thể gặp lại thầy một lần nữa…, để có thể tự hào rằng,tôi đã khôn lớn hơn rôi đấy,nhưng các bạn biết đấy,ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ mà thôi……. Thầy bây giờ chắc đã có tuổi rồi,nhưng thật lòng mà nói, thì dường như nụ cười trên môi thầy vẫn không hề khác xưa một chút nào cả,vẫn dịu dàng và ấm áp như ngày nào tôi còn học cấp một ấy, khiến tôi xuyến xao biết bao nhiêu về cái ngày mà tôi còn ngồi trên chiếc ghế trường tiểu học….
                     Tôi nhớ cái giọng trầm trầm của thầy,nét chữ đều đều của thầy năm xưa.Mỗi lần lên bảng giải bài,nhìn dòng chữ in trên bảng,tôi chợt nhớ về người thầy cầm tay tôi nắn nót từng chữ trên trang giấy trắng xưa kia.Mỗi lần đọc bài,tôi lại nhớ cái giọng bập bẹ của mình xưa kia đang được thầy Ân chỉnh sửa.Mỗi cử chỉ trong giờ học luôn khiến tôi nhớ về năm xưa,năm mà tôi còn là một đứa nhóc mới bước chân vào lớp một……..
   
                       Đúng như mẹ tôi nói,nghề nhà giáo là một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý,nhưng nghề nhà giáo cũng là nghề lấy đi nhiều sức lực nhất trong tất cả các nghề.”Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp”,khi tôi đọc xong câu nói này trong cuốn tiểu thuyết, tôi mới hiểu được sự sâu sắc trong những câu nói răn đe của thầy lúc trước.Thầy la mắng chúng tôi cũng chỉ vì muốn chúng tôi phấn đấu,vậy mà tôi lại trách lầm thầy,cứ tưởng thầy ghét chúng tôi nên chúng tôi thường hay phá hoại hoặc chọc tức thầy,làm thầy bao đêm khổ sở với đống giấy tài liệu trên bàn,nghĩ đến đây tôi cảm thấy thật có lỗi,liệu tôi có còn thời gian để nói với thầy những từ mà trước kia tôi chưa thể thốt ra hay không?Tôi cũng không biết nữa……
Tôi vẫn còn nhớ,mùa đông năm tôi học lớp 1,tôi đã trẻ con như thế nào.Trưa hôm ấy,tôi cùng một vài đứa bạn thân rủ nhau giấu cuốn sổ chủ nhiệm của thầy.Thầy đã tìm cả buổi trưa, cả trong lúc chúng tôi ngủ nữa,thầy vẫn cứ tìm khắp ngóc ngách trong lớp.Chúng tôi đã nghĩ,chắc thầy không hoài nghi về những đứa học trò nhỏ của mình đã lấy cắp đâu!Đúng thế thật! Thầy không hề hỏi han gì chúng tôi về cuốn sổ bị mất của thầy cả,chúng tôi cười thầm trong bụng vì kế hoạch đã thành công. Tôi là người giữ cuốn sổ đó vì thầy rất ít khi để ý đến tôi,và tôi vốn cũng là người trầm tính nên thầy không quan tâm đến tôi là mấy,cộng thêm vì chữ tôi khá giống với chữ thầy nên có nhiều đứa bạn nhờ tôi sửa điểm trong sổ của thầy nữa.Tôi hí hửng đem cuốn sổ về nhà và coi như không có chuyện gì,chờ tới khi mẹ tôi đi ngủ tôi mới mở cuốn sổ xem thử. Ôi chao! Hàng chữ đen đều và thẳng tắp in trên trang giấy làm tôi mê mẩn,trong đó có cả điểm thi đua và danh sách lớp nữa,tôi mỉm cười đọc hết trang này đến trang khác,cho tới trang cuối cùng thì tôi dường như không thể nào tin vào mắt mình được nữa,dòng chữ đỏ với nét bút run run hằn trên trang giấy:”Mấy đứa học trò mấy hôm nay không biết làm sao,hay tại mình quá ích kỉ và không quan tâm tới tụi nó nên tụi nó ghét mình chăng? Chắc mình phải quan tâm nhiều đén tụi nó hơn,nhất là Trúc Linh,mình sợ cô bé sống quá nội tâm sẽ tự kỉ mất,…….”Tôi cầm cuốn sổ mà như muốn buông tay mặc nó rớt xuống sàn,chưa kịp nhận ra thì nước mắt đã lăn dài hai bên gò má,thì ra,thầy quan tâm tới tôi nhiều như vậy, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ thầy chỉ để ý tới những đứa có chức quyền trong lớp mà thôi.Tôi ngồi gục trên bàn và âm thầm khóc,những giọt nước mắt chứa chan sự hối hận vì đã lấy đi cuốn sổ quan trọng của thầy lăn dài trên má tôi, tôi đã tự nhủ rằng, ngày mai nhất định tôi sẽ đi trả sổ cho thầy và xin lỗi thầy một cách chính đáng,tôi sẽ nhận lỗi,vì tôi biết,với tính cách của thầy thì thầy sẽ không mắng tôi đâu!Sáng hôm sau,tôi sôc nặng với cái tin thầy đã ngã bệnh từ tối hôm trước,chẳng lẽ vì cuốn sổ chủ nhiệm này sao?Tôi bật khóc lên như một đứa trẻ bị cướp đồ chơi.Tôi không biết rằng,sau ngày hôm đó tôi không còn có thể đưa lại thầy cuốn sổ nữa.Giờ cuốn sổ ấy vẫn còn trong ngăn bàn của tôi,cuốn sổ như một lời nhắn nhủ của thầy rằng tôi phải thành thật với bản thân mình,rằng đã có một lần tôi phạm lỗi khiến thầy lo lắng…....
                   20/11 này, tôi lại tiếp tục là người đại diện tặng hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Cô mỉm cười nhìn tôi âu yếm khiến tôi nhớ về nụ cười khi xưa của thầy Ân,khóe mắt tôi cay cay, không biết thầy Ân có còn được nhận hoa như mấy năm trước không nhỉ? Rồi ngày sinh nhật của tôi,liệu thầy có còn nhớ tới đứa học trò cùng ngày sinh này không nhỉ? Chắc hẳn ai cũng nghĩ,thầy cô vui cười chỉ vì được nhận hoa thôi,nhưng tôi nghĩ rằng cái ngày 20/11 không phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học trò thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của mình tốn bao công sức tâm huyết đạt được thành quả, đó là điều mà làm cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo của mình……
          Đôi khi tôi nghĩ rằng,20/11 là ngày tuyệt nhất trong năm học,bởi ngày đó học sinh chúng tôi được miễn trả bài.Có khi nghỉ luôn cả tiết mà ngồi tâm sự luôn ấy chứ. Lớp tôi khi xưa cũng có một lần như vậy, thầy Ân hiền một cách kì lạ,tôi cũng lấy làm bất ngờ với điều đó.Vì tôi nghĩ, đã là con người thì ai cũng phải có một ngày xả hơi, và thầy Ân cũng vậy……
        Chỉ một năm ngắn ngủi, phải, chỉ một năm mà thôi,vậy mà thầy Ân đã để lại trong tôi không biết bao nhiêu kí ức đẹp đẽ về một thời học trò không thể nào quên.”Thầy ơi! 20/11 lại đến rồi đấy  ạ!Không biết năm nay khi em quay lại ngôi trường cũ thì thầy có còn đứng trên bục giảng như năm nào không ạ? Và vào ngày 20/10,có ai còn trao cho em bông hồng đỏ thắm như xưa nữa hay  không,thầy nhỉ?........”
                                                                                                          Bạn Võ Thị Trúc Linh
    
Người thầy trong lòng em
                     Thế là ngày 20/11 sắp đến rồi , lòng tôi lại miên man nhớ về những ngày tháng tươi đẹp thời tiểu học. Bỗng nhiên trong đầu tôi đột ngột xuất hiện một hình bóng thật quen thuộc , với thân hình gầy và khá cao, mái tóc đã bạc phơ cả rồi. Nghĩ mãi tôi mới nhớ ra đó là thầy Hùng(thầy giáo dạy tôi năm lớp 5). Đã lâu rồi , ba năm chứ ít ỏi gì, tôi đã không gặp thầy.Chắc giờ thầy đã nghỉ hưu rồi. Không biết bây giờ thầy sống ra sao, thầy có còn khỏe mạnh như trước nữa không nhỉ?...Bao nhiêu câu hỏi thắc mắc về thầy cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí tôi.Càng nghĩ tôi lại càng thấy xao xuyến hơn,xao xuyến nhớ về một thời tiểu học đầy tươi đẹp ấy, cùng thầy Hùng và các bạn. 
                     Thời đó cả lớp 5/1 của chúng tôi y như một gia đình mà không chắc còn hơn thế nữa đấy.Thầy là cha còn chúng tôi như những đứa con sống trong sự yêu thương và đùm bọc của thầy.Nhớ những buổi trưa cùng ăn cơm và trò chuyện với thầy lại khiến tôi không khỏi bồi hồi.Nhớ từng dòng chữ, nét bút của thầy,nhớ những lời dạy bảo ,
nhớ mái tóc đã bạc vì bụi phấn và cũng vì lo cho những đứa học trò nghịch ngợm như chúng tôi mà tôi cảm thấy có lỗi vô cùng. Đúng như người ta thường ví von, thầy cô là những người lái đò , hằng ngày âm thầm lặng lẽ đưa hành khách sang sông, khách đi rồi chắc gì đã quay trở lại bến đò xưa nhưng người lái đò thì vẫn ở đó , tiếp tục ở đó để đưa chuyến đò khác sang sông. Công việc thầm lặng mà ít ai hiểu được, thành quả giáo dục là thành quả mà ít có ai để ý hoặc công nhận nó bởi họ cho đó là một việc hiển nhiên, một nghĩa vụ mà những người làm nghề nhà giáo cần phải là nhưng họ đâu biết rằng đó không chỉ là một nghĩa vụ mà trong đó còn là tâm huyết và cả một tình yêu thương bao la đối học trò của mình. Người làm nghề nhà giáo không chỉ là trồng người mà họ còn là người chịu trách nhiệm và quyết định tương lai của cả một thế hệ mai sau.Thế mà cứ mỗi lần thầy Hùng la mắng chúng tôi vì chúng tôi thường quậy phá thì tôi ghét thầy vô cùng và thậm chí không muốn thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi nữa.
              
 Tôi nhớ mãi, không bao giờ quên cái ngày hôm ấy, một ngày có thể nói rằng là đau thương nhất trong đời của tôi. Vì hôm qua mãi ham chơi nên chúng tôi đã không làm bài tập và bị thầy mắng. Chúng tôi rất giận dữ và ghét thầy. Buổi trưa hôm ấy , chúng tôi không ngoan ngoãn nằm ngủ như lúc trước nữa, nhân lúc thầy đi lên văn phòng , chúng tôi huyên náo cả lên, hò hét , quậy phá, đập bàn đập ghế cho hả cơn giận. Rồi bỗng nhiên thầy về , thầy gọi từng đứa một lên, cho chúng tôi vài roi, tôi cảm thấy đau vô cùng nhưng tôi nghiến răng không khóc để cố chứng tỏ rằng dù thầy có đánh mạnh đến đâu đi nữa thì cũng chẳng hề hấn gì đối với tôi. Khi thầy cầm cây thước định đánh vào mông thằng Minh thì bỗng nó nói một câu làm tôi giật cả mình và lo sợ vô cùng: “Tôi ghét thầy , tôi ước gì thầy không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi nữa.”Tưởng nó sẽ được ‘thưởng’ thêm vài roi nữa chứ nhưng không, thầy không nói gì,buông thước xuống và trở về lại bàn giáo viên.Trưa đó, cả lớp chúng tôi đã ngủ hết cả rồi , chỉ có mình tôi là lén trùm mền lại đọc truyện thì tôi tự nhiên khi nhìn lên bàn giáo viên thi tôi thấy thầy còn chưa ngủ, thầy ngồi trên đó và ghi chép một cái gì đó, rồi một giọt nước từ mắt thầy rơi xuống cuốn sổ ghi chép, tôi ngạc nhiên vô cùng vì tôi chưa từng thấy thầy khóc bao giờ . Một lúc sau thầy ra ngoài, vì tò mò tôi liền lên trên bàn của thầy lén lấy cuốn sổ ra xem thử thì trời ơi , tôi vô cùng bàng hoàng khi thấy những dòng chữ : ‘Liệu có phải mình quá khó khăn với tụi nó không nhỉ? Mình có nên đi không đây, cô Hương đã ngỏ ý muốn mình đi ra Hà Nội để dạy cho trường ở ngoài đó, liệu mình có nên đi không? Nhưng có lẽ mình phải đi thôi, có lẽ khi mình đi rồi thì tụi nó sẽ thoải mái hơn khi mình ở đây. Hi vọng tụi nó sẽ học tốt và ngoan hơn khi mình đi.Thầy yêu các con.’Đọc xong tôi òa lên khóc , cả lớp tỉnh giấc và không hiểu chuyện gì thì tôi đã đưa cuốn sổ đó cho tụi nó đọc, thì tụi nó vô cùng bỡ ngỡ và chẳng khác gì tôi. Lúc này, chúng tôi đã hối hận vô cùng nhưng đã muộn màng rồi , thầy đã kí công văn đồng ý rồi và không thể thay đổi được nữa. 
                    Ngày thầy chia tay lớp và lên đường ra Hà Nội thì trời mưa tầm tã, gió thổi lớn lắm. Tôi cứ tưởng tượng rằng y như mưa và gió cũng đồng cảm với chúng tôi, muốn giúp chúng tôi níu giữ thầy lại thêm một chút nữa. Cả lớp chúng tôi ai cũng khóc, riêng tôi tôi cảm thấy như tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất, tôi đã mất một điều gì đó rất lớn,lớn hơn mọi thứ và nó giống như khoét sâu vào trong tim tôi một lỗ hổng lớn vậy.Và kể cả đến bây giờ lỗ hổng ấy vẫn chưa được đắp lại bởi sự nuối tiếc và hối hận trong lòng của tôi.
                  Thầy ơi!Gía như con được gặp lại thầy một lần nữa, một lần nữa thôi , con sẽ ôm thầy thật lâu và có thể nói lời xin lỗi mà con đã nợ thầy nhưng không thể …Thế là ba năm đã trôi qua, thầy ơi, ngày 20/11 sắp đến rồi đó thầy,liệu con có còn được tặng thầy một bó hoa để tỏ lòng biết ơn của con nữa không hở thầy?
                                                                                    Bạn Trầm Lê Thế Phương                                                

HÌNH ẢNH HOẠT ĐỘNG

 HOẠT ĐỘNG NGOÀI GIỜ LÊN LỚP 
THÁNG 10
Các bạn trong lớp rất phấn khởi trong phần trò chơi ô chữ!

Đây là những hình ảnh trong giờ sinh hoạt lớp khi có mặt đại diện của phụ huynh học sinh đến thăm lớp và có những lời nhận xét rất chu đáo!
Trao quà tặng các bạn học sinh xuất sắc nhất tháng 9
Và cũng có những phần quà dành cho các bạn tiến bộ nhiều nhất
Phần văn nghệ múa quạt của lớp 8/8
Các bạn múa trông rất xinh ấy nhỉ!
Và còn rất nhiều hình ảnh khác ghi lại các kỉ niệm đẹp.
Các thành viên lớp 8/8 đều có mặt đầy đủ!
Và có cả cô giáo chủ nhiệm nữa!
Lớp trưởng tặng hoa cô giáo nhân ngày Phụ nữ Việt Nam!